Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Dịch giả: Minh Thảo
Lời giới thiệu
Mới đầu tôi viết cuốn sách này vì muốn tưởng nhớ về một mối tình. Nhưng sau hai tháng, tôi chợt nhận ra rằng hoài niệm về một tình yêu đã qua là một việc hết sức nực cười. Tình đã hết như người đã chết. Có nhớ nhung, cũng chẳng làm được gì. Chi bằng bắt đầu lại một khởi đầu mới.
Và thế là tôi lại tiếp tục viết. Viết rồi lại dừng, dừng rồi lại viết, cứ liên tục như thế đến khi sắp hoàn thành cuốn sách này, tôi mới phát hiện ra rằng hoá ra cái mà tôi muốn biểu đạt chỉ là những suy nghĩ của bản thân, chỉ là ghi lại những năm tháng trưởng thành của tuổi thanh xuân, thu lượm những tình cảm, những rung động, những buồn đau, những thất vọng mà tôi từng trải qua.
Lúc viết cuốn sách này, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó mơ hồ và vô cùng bối rối. Hình như chẳng có ai xứng đáng để cho chúng ta yêu và chúng ta cũng không xứng đáng để ai yêu cả. Mặc dù trên thế gian này, hằng ngày chúng ta vẫn thường chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, nhưng trên thực tế chúng ta hoàn toàn không yêu thương nhau. Con người với con người chẳng hề có tình thương yêu. Ai cũng cô đơn. Sự cô đơn này lên tới đỉnh điểm, không có cách nào thoát khỏi hay giải toả được.
Những mối quan hệ mà chúng ta cứ tưởng rằng cả hai bên đều vô cùng yêu thương nhau, những người đã từng đem lại nhiều niềm vui cho người mình yêu mến, những kỉ niệm luôn ấm áp trong kí ức đến cuối cùng, nếu như không dần dần phai nhạt đi theo thời gian thì cũng có một kết cục vô cùng thê thảm. Tình yêu là một việc rất bất đắc dĩ. Tình yêu là một hỗn hợp của sự tất yếu, không thể tránh khỏi, nhưng nó cũng chẳng thể nào làm chúng ta thoả mãn.
Còn tình cảm gia đình thì sao? Cũng bất đắc dĩ như vậy cả thôi. Bạn không có quyền lựa chọn bố mẹ sinh ra mình. Bạn cũng không có quyền lựa chọn tình cha hay tình mẹ. Bạn sẽ nhận được bao nhiêu tình cảm của cha mẹ, điều đó bạn chẳng thể quyết định được. Cho dù không vừa lòng thì bạn cứ phải sống và chấp nhận điều đó, vẫn phải cố gắng yêu thương, vẫn phải làm tròn chữ hiếu. Bởi vì họ chính là người đã nuôi dưỡng chúng ta.
Tình bạn còn bạc bẽo hơn. Giữa nam và nữ không có tình bạn, một là yêu, hai là không yêu. Tôi là một đứa con gái, chỉ có thể có tình bạn với một đứa con gái. Mà tình bạn của con gái thì không có gì để nói! Chỉ cần một ánh mắt ghen tị với chiếc vòng tay mới hoặc một cái tin nhắn của một người con trai cũng đủ để huỷ diệt một tình bạn ngọt ngào. Tình bạn của con gái giống như một quả bóng bay, lúc bình thường có thể thổi lên rất to, rất căng, rất đẹp. Nhưng ở trong ruột thì trống rỗng. Chỉ cần một lần chịu sự tác động nhẹ nhàng ở bên ngoài thì nó sẽ lập tức nổ tung và chẳng còn gì nữa.
Vậy là trong tình cảm, chẳng thể tin được cái gì cả, đều là những chuyện bất đắc dĩ cả thôi. Nhưng những điều đó lại vô cũng cần thiết. Bởi vì chúng ta là con người.
Có thể những quan điểm của tôi quá tiêu cực và khác người, nhưng chẳng sao cả, vì cuối cùng tôi đã có thể nói hết những quan điểm đó trong cuốn sách này. Cảm giác khi viết sách cũng giống như tự giam mình trong một cái lồng, khiến tôi giống như con thú nhỏ có thể an toàn, tự tại để gào thét và bộc lộ, mặc kệ việc những người khác sẽ nghĩ gì và nói gì - "Tôi là tôi". Trước đây có rất nhiều người xem sách của tôi và đều cảm thấy là sách của tôi quá thực, như một cuốn tự truyện, và thường hỏi rằng, nhân vật trong truyện của tôi giờ hiện thế nào, đang ở đâu. Thực ra việc chú trọng đến từng tình tiết chân thực và việc nhập vai để miêu tả cảm xúc của nhân vật là mục tiêu phấn đấu của tôi khi viết sách và cũng là bước đầu tạo một phong cách cho riêng mình. Quyển sách này cũng không ngoại lệ. Đây không phải là một cuốn tự truyện. Vì thế mọi người đừng hiểu nhầm.
Quyển sách này được viết sau khi tôi tốt nghiệp đại học được nửa năm. Một năm trước đó khi tốt nghiệp, tôi đã viết Bốn năm phấn hồng. Sau khi cuốn sách đó được xuất bản, đã có rất nhiều bạn liên hệ, viết thư khen ngợi, động viên cổ vũ tôi, nhưng từ đó đến nay tôi vẫn chưa có cơ hội để có thể gửi lời cảm ơn đến những đọc giả yêu mến.
Hôm nay, nhân đây tôi muốn chân thành nói với tất cả các đọc giả của tôi một câu: Cảm ơn! Cảm ơn các bạn! Bởi vì, tôi vốn chỉ là một người con gái bình thường, do cách sống khép kín nên luôn cảm thấy rất tự ti, không hề có lòng tin vào bản thân. Thế nhưng, chỉ từ một cuốn sách, đã có rất nhiều bạn bè viết thư, lên mạng tìm tôi, nói với tôi rằng, họ thích sách của tôi, thích nhân vật của tôi, và thích con người tôi. Điều này quả thực làm cho tôi vô cùng xúc động. Các bạn đã mang lại cho tôi sự ấm áp, niềm vui và sự tự tin. Tất cả đều vượt quá những gì tôi mong đợi. Các bạn đã làm cho tôi cảm nhận được sự tốt đẹp của cuộc đời này. (Câu này có vẻ nói hơi quá một chút, nhưng đó là những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng).
Cảm ơn Nhà xuất bản Triều Hoa đã tạo cho tôi cơ hội được nói lên những suy nghĩ, những quan điểm của bản thân.
Cảm ơn Quách Tuyền, trong hai năm qua đã luôn khích lệ tôi. Cậu luôn nói rằng, mình viết rất hay.
Cảm ơn Tiều Kiều, đã giúp tôi chỉnh sửa lại những chi tiết và những kiến thức bị sai sót.
Cảm ơn Trần Nhuận, vào những lúc tôi không có đủ tự tin để viết tiếp cuốn sách này đã gọi điện cho tôi, nói nhữngời tốt đẹp với tôi, khiến tôi có đủ tự tin để hoàn thành cuốn sách.
Cảm ơn Đinh Đinh, đã giúp tôi phân tích những đặc điểm tính cách của các nhân vật nam trong cuốn sách, khiến cho tôi có thêm nhiều nhận thức mới về các bạn trai.
Cảm ơn gia đình tôi đã cho tôi những tình cảm nồng ấm nhất cuộc đời này.
Vẫn còn biết bao người và việc mà tôi cần phải nói lời cảm ơn.
Với lòng tri ân sâu sắc nhất, xin cảm ơn tất cả về những gì tôi đang có. Và với lòng bao dung, xin quên đi tất cả những gì tôi đã mất. Bởi vì, cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế.
- Link tải : Cô đơn vào đời epub | Cô đơn vào đời prc
0 nhận xét:
Đăng nhận xét